427. Lặng Bóng Thư

Một cõi đi về chốn nẻo hư
Mà bao nỗi nhớ dạt tim nhừ
Hoa còn tỏa sắc vì hương tại
Cánh hẳn khoe màu nữa nhụy như
Để mắt sâu này say đậm dẫu
Cùng môi mọng ấy khỏa lâu từ
Mơ tình trĩu mộng trôi ngày tháng
Lỡ cả xuân thì lặng bóng thư

Long Phương

426. Đầu Xuân

Xuân mùa những tỏa sắc cùng hoa
Nắng trải vừa rơi đẫm giọt hòa
Để bóng mai vàng luôn đượm ngỡ
Hay tình dược đỏ cứ nồng xa
Ngàn hương vẫn thoảng ong đùa chốn
Một cõi còn trông buổi nhớ nhà
Vãn cảnh bên chùa vui tết lại
Mơ đầy phúc lộc sẽ về đa

Long Phương

Chào Xuân Mới

Gió thổi mây lùa ngập đẫm xuân
Nàng mai cũng nở thắm muôn phần
Cho trời rộn rã trào hương đắm
Bởi đất êm đềm ngỡ mộng ngân
Nhặt lá vừa rơi còn giữ buổi
Cầm tay chợt nói mãi thương ngần
Cành xao xuyến trải duyên thầm lặng
Vẫy gửi bao người hạnh phúc chân

Long Phương

Đông Đã Kề

Nhặt lá nàng đông đã thoảng kề
Ai dài nỗi nhớ bởi lòng mê
Tìm chi cánh nhạn hoài bay khỏa
Ngỡ đấy dòng thơ hẳn ngập về
Nắng nhạt sương mờ thương trải rũ
Vương tràn đắm gửi dõi buồn kê
Nhìn mây lặng lẽ trông mùa ấy
Trở gió từng cơn mộng chữ thề

Long Phương

Gió Hàn Đông

Sao tình lỡ trở gió hàn đông
Một góc vườn kia nữa chẳng nồng
Lá rụng trơ cành đâu khỏa vẫy
Hoa tàn nát nhụy vẫn vời trông
Nhìn mây thuở cũ thêm mùa giá
Ngỡ dạo ngày xưa ủ má hồng
Để nhắc ai hoài như đã mộng
Thương đầy mắt lặng rũ buồn không

Long Phương

Cùng Mưa

Cùng mưa giá lạnh đã đông về
Gửi đẫm khơi lòng chốn nọ mê
Dẫu cánh hoa từng khoe ngại nở
Mà cơn gió những đẩy sang kề
Nơi thầm vẫn trải thu vừa ghé
Mắt thẳm chưa đầy hạ nữa kê
Tại biết tình xưa giờ trở lãng
Là môi cứ đọng mãi xuân thề

Long Phương

Gió Mùa Đông

Giá cả đây chiều hỡi tại đông
Cành xưa ủ rũ lại đâu hồng
Hoa tàn một nẻo còn chăng nhớ
Nụ rữa bao ngày cứ hẳn trông
Bởi cánh dầu bay vừa ngỡ lặng
Vì hương sữa thoảng mới say nồng
Thương đầy bóng nọ mơ màng nữa
Vẫn mộng yêu tràn chỉ gió không

Long Phương

420. Gót Nồng Du

Nđt

Bao mùa đã trải gót nồng du
Vẫn đặt bàn chân biết khoảng mù
Chạnh bóng ai từng chăng nữa gửi
Trao lòng họ mãi cứ hoài đu
Liền tim mộng ấy say người bởi
Mới dạo tình kia lỡ kẻ dù
Để lá rơi đầy vương mạn ngõ
Như sầu rũ thoảng nắng vàng thu

Long Phương

419 . Thu Về

Nđt. Ctđ

Thu về đẫm ảo nét buồn hư
Lá đổ cành buông rệu rã nhừ
Một bóng ai làm tim thoảng dẫu
Bao ngày họ ủ mắt sầu như
Thầm duyên trĩu mộng hoài trao mới
Kẻ giận người mong vẫn ngóng từ
Ngỡ cả lòng say tình đắm nặng
Cho nồng nỗi nhớ dạt dào thư

Long Phương

Một Chữ Bình

Nđt

Nào hay dở cũng một câu bình
Bởi đã xem mà cứ lặng thinh
Chuỗi áng thơ nồng xâu trải vận
Vài trang chữ thắm họa thêm hình
Luôn rầu rĩ chợt trong lòng thẳm
Vẫn ngẩn ngơ rồi nét mặt xinh
Lại khỏa nơi hồn du mấy quãng
Đầy mong cuộn nhớ những chân tình

Long Phương